Thơ Việt Trang-Trần Vấn Lệ
...”Một thời xa xưa ấy, ba mươi năm ôi Trời!
Hai Bác Việt Trang ơi…cảnh còn mà người mất!“
GỞI HUẾ NGÀN NĂM
Việt Trang
Quê hương tôi bên dòng sông An Cựu
Theo màu thời gian nắng đục mưa trong
Tôi lớn lên cùng vòm thông núi Ngự
Gội gió sương thân sau méo trước tròn
Một sớm đìu hiu mặt trời đâu mất
Tuổi hai mươi thôi bỏ Huế đi rồi
Kỷ niệm trẻ thơ niềm vui cũng tắt
Bước phù sinh ôm trước mắt cuộc đời
Từng dáng Xuân phai từng chiều nắng hạ
Từng thu qua hoa lá nở vàng cây
Mưa vào đông đan đan hàng lệ nhỏ
Lòng hoang vu nghe thương nhớ đong đầy
Ngày tháng tha phương nỗi sầu quay quắt
Giọt mưa sa chưa trở lại cội nguồn
Hai mươi năm không về thăm Huế được
Như một loài chim xa lánh cố hương
Thấp thoáng tâm tư những hình dáng cũ
Trời Thừa Thiên còn nguyên vẹn như xưa
Vẵng giọng nói chen chuỗi cười rạng rỡ
Bạn bè thân chừ hiện diện phương mô
Gió vẫn ngang qua hàng cau Vỹ Dạ
Ngược Kim Long heo hút lá tre vàng
Hương Giang đó lặng lờ dòng bích thủy
Điệu Nam Bình buồn đọng suốt đêm trăng
Tà áo trắng có in cầu Gia Hội
Nón bài thơ che nửa mái tóc huyền
Bến Ngự Nam Giao hoàng hôn sẩm tối
Khói lam chiều mơ nếp sống bình yên
Trong hơi thở bỗng vương mùi đất mẹ
Chắc kinh thành đá mục vỡ rêu xanh
Thức tỉnh hồn ai chuông chùa Diệu Đế
Mãi lạc loài giữa phù phiếm u minh
Hay cánh thời gian mang tôi trở lại
Cửa không gian rộng mở đón tôi về
Phút diễm huyền chừng bao giờ chợt tới
Cho mây ngừng trôi cho gió ngừng đi
Trường Sơn ơi! Chập chùng cao hùng vĩ
Biển Thuận An sóng luân vũ thăng trầm
Dẫu trọn đời cuốn theo triều nhân thế
Tình quê hương xin gởi Huế ngàn năm
Việt Trang
Vĩnh Biệt Bà Việt Trang
Đà Lạt hết người thân,
người già nhất, ân nhân của tôi…
vừa nhắm mắt!
Bà Việt Trang vừa mất (*)!
Đám mây cuối cùng tan…
Ôi những buổi chiều vàng,
nắng tàn rơi cuối ngõ…
Tôi hẹn lần hẹn lữa,
ba mươi năm chưa về,
thăm Đà Lạt, thăm quê,
ba mốt năm tình nghĩa…
Tôi nhớ lắm bụi mía
xanh um trước nhà Bà.
Bao nhiêu người đi qua
Trần Nhật Duật đều ngó…
Một mình tôi được gỡ
từng lá mía cầm chơi.
Ông Việt Trang từng cười
tôi già như con nít…
Hỏi sao tôi chẳng thích:
giữa phố thấy nhà quê,
thấy Phan Thiết tôi, kia,
xa xôi đường xuống núi…
Nhớ Má tôi lầm lũi
trên đồng mía, nắng, mưa.
Nhớ Huế nữa, ai vừa
tuổi mới lên mười bảy!
Một thời xa xưa ấy,
ba mươi năm ôi Trời!
Hai Bác Việt Trang ơi…
cảnh còn mà người mất!
Cái gì là Tổ Quốc?
Cái gì là Quê Hương?
Cái gì là Yêu Thương?
Cái gì là…nước mắt?
Bà Việt Trang vừa mất!
Chén cơm tôi cầm, rơi…
Những hạt cơm rã rời,
tôi nhặt từng hạt lệ…
Trần Vấn Lệ
(*) Bà Nguyễn Thị Huệ, quả phụ của nhà thơ Việt Trang Phạm Gia Triếp, vừa mất tại Đà Lạt, ngày 3 tháng 8 năm 2017. Bà hưởng thọ 91 tuổi, là người già nhất ở Đà Lạt tôi quen biết, yêu thương và kính trọng. Tôi nhớ ngôi nhà của Ông Bà ở 12 đường Trần Nhật Duật. Tôi nhớ cảnh gia đình êm ấm, hạnh phúc của Ông Bà. Tôi nhớ bàn tay ấm nồng của hai Ông Bà khi biết tôi rời xa Đà Lạt năm 1989, sau 31 năm tôi ở đây. Tôi nhớ những giọt nước mắt Ông Bà lăn trên đôi gò má hóp háp. Tôi nhớ ánh mắt thật buồn của Bà…Tôi nhớ, Trời ơi, Đà Lạt…và giọng Huế dễ thương. Tôi đã vĩnh biệt Ông, nay vĩnh biệt Bà…
Xin gửi bài thơ này về từ Temple City, một chút Tình Cố Lý.
Trả lời