Posts Tagged ‘Thùy Linh’

Việt Nam đi mãi về đâu?

Nhà văn Thùy Linh

Cạnh Viện Hải Dương học ở MonacoCạnh Viện Hải Dương học ở Monaco

Thế là mình đã tạm biệt dải đất ven Địa Trung Hải với bầu trời xanh, biển xanh, cây xanh và những đôi mắt xanh biếc…Mảnh đất hiền hòa đẹp mộng mị, sang trọng, tinh tế, thầm lặng ít ồn ào. Địa Trung Hải thì lớn lắm. Đã hình thành một Liên minh Địa Trung Hải với 27 nước EU và 16 quốc gia và vùng lãnh thổ Bắc Phi, Banlcan và Trung Đông với diện tích 2,5 triệu kilômét vuông, 46.000 kilômét toàn bộ bờ biển đi qua 22 nước, từ Albanie, Hy Lạp…của châu Âu, vòng qua Thổ Nhĩ Kỳ, Syria…châu Á, đến Ai Cập, Algeria…của Bắc Phi…

(more…)

Read Full Post »

MỘT THOÁNG HOÀNG TIẾN

Thùy Linh

NV Hoang Tien “Bác cũng là một trong những nhà văn đầu tiên đấu tranh cho dân chủ. Một nhà dân chủ sớm bậc nhất nước như nhiều người đánh giá. Vì chính bác thường lấy câu của nhà văn quá cố Nguyễn Minh Châu viết trong một bức thư gửi bạn trước lúc qua đời để răn mình: “Làm một thằng nhà văn Việt Nam lúc này mà lẩn tránh vấn đề dân chủ là thiếu tư cách…”.

Ta sĩ rách hề, sinh buổi nhiễu nhương
Mượn cây bút hề, tỏ chí ngoan cường
Đường chông gai hề, ta không lùi bước
Đời đen bạc hề, lòng ta bi thương.
 
Ngẫm thế sự hề, đầu ta sớm bạc
Nghĩ nhân tình hề, miệng ta cười vang
Múa cây bút hề, ta thay đao kiếm
Phá dối lừa hề, thông thoáng thế gian.(more…)

Read Full Post »

Phạm Lê Vương Các – Sinh viên Đại học năm thứ 3 *

Thùy Linh- CÓ GÌ ĐẸP TRÊN ĐỜI HƠN THẾ?
***

Chúng tôi, một thế hệ phải xót xa mà nhìn sứ giặc nghênh ngang giữa lòng biển Đông, lợn lờ như những con cá mập, hung tợn và hiếu chiến, sẵn sàng lao vào cắn xé, biến ngư bào của chúng ta thành một miếng mồi chỉ còn biết “vái lạy” xin tha.
Chúng tôi, một thế hệ được thừa hưởng một gia tài là những món nợ nần trong một di chúc thừa kế mà phải chấp nhận một cách miễn cưỡng như là một nghĩa vụ không thể chối từ.
Chúng tôi, một thế hệ may mắn đã được giã từ vũ khí nhưng vẫn còn đó lòng hận thù từ lịch sử, để rồi chúng tôi bị cuốn theo chiều gió…ngã theo chiều nắng.
Chúng tôi, một thế hệ giờ phải chứng kiến một thân thể và hình hài tổ quốc trong cảnh tàn phá điêu tàn..
Chúng tôi, một thế hệ đã thấy một lớp trí thức không màng đến chuyện đấu tranh với những nhiễu nhương bất công từ trong cuộc sống này.
Chúng tôi, một thế hệ đã đánh mất đi đạo đức và luân lý từ trong sự ban phát của quý vị.

(more…)

Read Full Post »

Thùy Linh

Lại thêm một đề văn mà nhiều người đánh giá là hay, phù hợp với thực tế và bớt sự khô khan, giáo điều trước đây. Đề bài khối C rằng: “Kẻ cơ hội thì nôn nóng tạo ra thành tích, người chân chính thì kiên nhẫn lập nên thành tựu”. Và khối D: “Ngưỡng mộ thần tượng là một nét đẹp văn hóa nhưng mê muội thần tượng là một thảm họa”. Và nếu móc hai đề này thì sẽ có chân dung “con người thời đại” ở Việt Nam mấy chục năm qua: thần tượng của nhiều người chính là con người cơ hội. Vì sao? Bởi chính sự giả dối để che đậy con người thật đã tạo ra những mẫu người cơ hội thăng tiến, có chức vụ (cao và rất cao), trở thành niềm mơ ước, là khát vọng phấn đấu của nhiều người trong đường đời. Tại sao phải giả dối ư? Có vô vàn nguyên nhân mà mỗi người có thể lý giải, (more…)

Read Full Post »

Thùy Linh

Lâu rồi mình mới ngồi bình yên, không vội vàng nói chuyện với một người bạn cũ. Thấy anh lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn tênh. Hỏi sao? Cười chả nói gì sất. Lại gạn: chuyện vợ con thế nào? Vẫn thế. Cái giọng cũng nhẹ tênh. Không cải thiện được chút nào ư? Cải cái gì? Bản tính khó đổi, núi sông khó dời. Già rồi, an phận, bằng lòng, mặc kệ…Cuộc sống cứ thế trôi qua. Chỉ đôi lúc bâng khuâng nhìn bạn bè, nhìn đời, nhìn lại mình, thấy tui tủi. Chả làm nên công cán gì. Không phải mơ ước làm một cuộc lấp sông, dời bể, mà chỉ cần được làm một việc mình yêu thích sao mà khó thế? Được sống đúng mình sao mà khó vậy? (more…)

Read Full Post »

Thùy Linh

“…Nếu người nào tước đi tự do của người khác thì chả khác nào nhốt họ trong “trại súc vật”(*) và người đó chỉ đạt đến tầm của kẻ chăn súc vật mà thôi.”…

Mình có một người bạn vong niên mà mình rất quí trọng. Vừa rồi chị gửi cho mình một câu chuyện “Dụ ngôn tên mắc nợ không biết thương xót” trong Thánh kinh. Chuyện kể rằng: một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. Y không có gì để trả nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản để trả nợ. Bấy giờ tên đầy tớ sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết”. Tôn chủ liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ gặp một đồng bạn mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao!”. Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh”. (more…)

Read Full Post »

Thùy Linh

Quê nội mình ở Nam Định. Huyện Mỹ Lộc, xã Mỹ Tiến. Tên làng hay bắt đầu bằng chữ La. Làng mình là La Xá. Mỹ Lộc cùng với các huyện Vụ Bản, Ý Yên, Nam Trực, Trực Ninh, Xuân Trường nằm trong vùng đồng bằng thấp trũng. Không hiểu sao đến giờ mình vẫn nhớ hình ảnh lúc 3, 4 tuổi mặc váy trắng về thăm quê vào mùa nước. Nước ngập úng làng, úng đồng nên cả nhà phải lên thuyền nan để bơi từ quốc lộ vào làng. Mình đang ngủ dở giấc trên ô tô thì bố đánh thức dậy. Mình ngước nhìn ra thấy thuyền nan đã dậu sát bên cạnh và cánh đồng nước mênh mông nên thích thú vô cùng, tỉnh cả ngủ. Trên thuyền từ quốc lộ vào làng mình thò tay vớt nước đồng lên chơi. Nhớ như in nước ngấp nghé mạn thuyền…Không biết vì lẽ gì mình nhớ hình ảnh đó đến lúc này? Cả vệt nắng nhạt hôm đó. (more…)

Read Full Post »

Tản văn
Thùy Linh

Đêm qua cả ngàn nông dân úp mặt vào Đất để lắng nghe lần cuối tiếng thì thầm từ lòng sâu, nơi hồn thiêng cha ông gửi vào đó bao đời và mai đây sẽ chìm dưới những căn hộ cao tầng sang trọng cho những kẻ lắm tiền nhiều chức.

Họ đốt lửa ngồi sát bên nhau im lặng thổn thức trước một cuộc chia ly không có vé khứ hồi. Bất lực cô đơn không tấc sắt để chống lại bạo quyền và biết sẽ là chiến bại nhưng vẫn muốn bám chặt mười ngón tay lên mảnh ruộng này lần cuối… (more…)

Read Full Post »


Thùy Linh

Venus - ISO Hy Lạp cổ đại. Còn nguyên giá trị


Tất cả các nước văn minh, phát triển trên thế giới đều có chung những quan niệm cơ bản về giá trị nhân văn, văn hóa, nhân quyền, dân chủ, đạo đức…Vì thế họ dễ đối thoại, đàm phán để giải quyết mâu thuẫn và đi đến thống nhất. Cái này chả cần nói nhiều vì ai ai cũng biết và hiểu. Họ sống như chung mái nhà mà vẫn giữ độc lập chủ quyền đất nước. Biên giới liền mạch chả thấy cột mốc nhưng vẫn xác lập ranh giới. Cụ thể về thủ tục hành chính, nhưng kín đáo để người người qua lại không bị phiền phức, phân biệt vì danh nghĩa quốc gia. Mình thích cảm giác đi Eurolines (giá cả rẻ, xem được nhiều) xuyên quốc gia các nước châu Âu. Chả biết mình qua biên giới nước này sang nước khác lúc nào. (more…)

Read Full Post »

Thùy Linh

Nhiều người bảo, buổi sáng mong đến nơi làm việc, chiều mong được trở về nhà thì là người hạnh phúc. Kể ra cũng đúng. Một nơi bảo đảm cho ta cuộc sống đầy đủ vật chất, còn nơi kia để ta yên tâm sống. Cũng chả mong gì hơn. Nhưng nếu là nơi ta mong muốn cống hiến thì chắc chắn là nơi tâm hồn ta có thể trú ngụ. Nơi chốn ấy có thể là người thân yêu nhất kề cận mình. Có thể là gia đình, gia tộc. Có thể là đám bạn bè thân thiết, đồng nghiệp thấu hiểu nhau. Có thể là nơi mình làm việc. Và rộng lớn hơn có thể đó là đất nước nơi mình sinh ra, lớn lên và đang nuôi dưỡng mình. (more…)

Read Full Post »